Khi tình yêu không đủ lớn
Thì Thầm - “Gió không đủ lớn để ngã cây, rồi gió nhẹ đi, cây vẫn sống mạnh mẽ. Theo dòng thời gian, gió vẫn thổi, cây không còn đó, chỉ còn lại bóng cây quá lớn một thuở nào.”
***
Một tin nhắn từ một người xưa cũ, bất giác, làm ta thấy tâm trạng quá!
Đi qua những con đường mưa, ướt át và lạnh lẽo, ta mới nhận ra, ta cô đơn. Dòng đời vẫn nỗi trôi với những thứ mà ta cho là tất yếu, nhưng có lẽ, chỉ có kỉ niệm là những nỗi nhớ bật chợt òa về, làm ta yếu đuối. Ta của ngày hôm qua.
Phượng hồng, mực tím vẹn nguyên trong một mùa kí ức xa xăm, gợi nhớ về một người đã cũ. Người quan tâm âm thầm, ta vẫn cứ vô tư chẳng hề hay biết. Chỉ là, đôi lúc buồn, nhắn một tin, trả lời hay không, không để ý. Vu vơ, khó hiểu. “ Người ấy”, trong kí ức ta, là một người bạn khi học chung một lớp, là một người trên bạn một chút khi là người đầu tiên nói thích ta, và rồi, người trở về hai từ “người cũ” khi ta không đủ niềm tin để đặt vào người nữa. Người vẫn đứng đấy, vẫn dõi theo ta. Ta biết và nhận ra điều đó. Là lúc ta bị cảm, và người, đặt vào hộc bàn một viên kẹo ngậm. Là lúc ta chưa kịp lấy đề kiểm tra, người đi vội qua và đặt nó lên bàn ta. Là lúc ta bị đau chân, người nhắn tin với một lời châm chọc “đáng kiếp”. Là quan tâm đó, là yêu thương đó, đã có lúc xiêu lòng, nhưng, “gió không đủ lớn”, rồi lại thôi.
Ta của ngày hôm qua đơn giản với những suy nghĩ trẻ con, thẳng thắn, chân thành. Ta của ngày hôm qua với những bí mật không thể nào sẻ chia với bất kì một ai khác. Ta của ngày hôm qua là những lần đọc truyện và mơ mộng rồi mình sẽ có một tình đầu đẹp như thế. Ta của hôm qua thi thoảng cũng mơ về những thứ xa vời mà nhiều người cho là ảo tưởng. Đó, chính ta của ngày qua.
Bước chậm lại để nhận ra ta của ngày nay đã khác. Một bước ngoặt quan trọng của cuộc đời đưa ta đến nơi này với vô số những điều mới mẻ, Bangladesh, lạ rồi thành quen. “Vứt nợ trần gian”, ta quay về với thời “cô đơn” ngày cũ, thi thoảng cũng nhắn tin, thi thoảng, cũng chút nhớ, nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó, vì thấy quá đủ.
Yêu thương không đủ lớn để vượt qua khoảng cách không gian, chân thành không đủ lớn để vượt qua khoảng cách thời gian. Đành buông tay, ta của hôm nay, tự do.
Rồi dòng đời vẫn trôi, gió ngày xưa vẫn thổi, chỉ là, cây không còn nữa để dù gió có lớn chừng nào cây cũng không đủ gần để cảm nhận, cây đợi ngày gió lặng, để trở về nơi bóng cây ấy năm nào.
No Comment to " Khi tình yêu không đủ lớn "