News Ticker

Menu
Previous
Next

Latest Post

Tin Tức

Cafe Blog

Blog Family

Thì thầm tình yêu

Recent Posts

[Truyện Ngắn] VỢ XẤU.

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014 / No Comments
Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.

Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.




Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…

Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.


Xem thêm :  NGƯỜI YÊU CŨ, EM VẪN CÒN ĐỘC THÂN CHỨ?

Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm dữ, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.



Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.

Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.



Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánh nặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.

Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.
Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.

NGƯỜI YÊU CŨ, EM VẪN CÒN ĐỘC THÂN CHỨ?

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014 / No Comments
Chiều nay Hà Nội nổi giông bão, anh lao nhanh trên đường mà không có gì che chắn vì anh quên mang theo ô, cố chạy đến quán café gần nhất để tránh bão, tránh mưa.

Vừa đẩy cửa bước vào quán, anh đã bắt gặp một mái tóc xoăn dài và bờ vai quen thuộc, nhưng đã lâu lắm rồi anh mới được thấy. Là em, em ngồi đó không nhìn thấy anh.

Anh thật sự rất muốn bước đến, điềm nhiên vỗ vào vai em để hỏi rằng: “Em có đang sống tốt không?”, nhưng anh lại chỉ rùng mình vì cơn gió lạnh phía sau lưng, lén lút như một tên trộm, tìm lấy cho mình một chiếc bàn không xa chỗ em ngồi mà cũng không để em nhìn thấy.



Em vẫn như xưa, dáng ngồi nghiêng nghiêng như nhìn về một điều gì đó xa vời, có lúc đôi môi mím nhẹ rồi hờ hững nở một nụ cười không theo nguyên tắc. Nhưng trông em có vẻ mạnh mẽ hơn vì cú sốc đó, bởi em là người không dễ dàng gì cho sự tha thứ. Khi con người ta vấp ngã, nếu bỏ qua ngay sự đau đớn, rồi sẽ có lúc phải vấp lần nữa. Nhưng anh biết với em, mọi nỗi đau anh gây ra em đều nhớ và khắc chúng rất sâu trong tim, chính điều đó nhắc nhở em phải mạnh mẽ hơn phải không?

Anh biết và anh nhớ rất rõ lúc anh nói chia tay, những từ ngữ không tốt đẹp anh dành cho em khi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Đối với nhiều người con gái khác, khi đã yêu sẽ chấp nhận và bỏ qua lúc cần thiết, nhưng điều đó không phải dễ dàng với em. Em dễ tổn thương đến mức ích kỷ, vì bất cứ những gì nhiều người khác có thể chịu đựng, em lại không thể.

Xem thêm :  3 con giáp lận đận đường tình duyên

Như việc anh để quên điện thoại ở nhà và ra ngoài, khi em gọi điện anh không nghe máy, em đã khóc lóc rồi nghĩ rằng anh đang bỏ rơi em. Như khi chúng ta tranh luận về một điều gì đó, dù anh thắng cuộc cũng sẽ phải chào thua vì vẻ thẫn thờ không cảm xúc của em. Em ích kỷ lắm, nhưng anh đã quen với sự ích kỷ ấy đến mức trở thành phục tùng cho cảm xúc của em. Em buồn, anh cũng buồn. Em vui, anh cảm thấy thế giới này thật đẹp.

Và rồi bão cũng sẽ ngừng, cảm xúc của anh dù dạt dào đến đâu cũng phải chạm xuống mặt đất theo tiếng gót giày của em. Em đứng dậy, bước ra khỏi quán. Anh sẽ nói thật lòng mình cho em biết, rằng anh muốn giữ em lại trong khoảnh khắc ấy – lúc em ngẩng cao đầu bước đi, bão ngừng rồi, mưa cũng không còn nữa nhưng khóe mắt của em lại như đang có nước. Anh không muốn để em ra đi lần nữa.

Và rồi sự hèn nhát của anh khiến anh quá khó khăn để làm điều đó. Mọi điều anh nghĩ sẽ nói chuyện với em như thế nào nếu gặp mặt, giờ đây anh lại không thể nhớ nổi đó là những điều gì. Anh cứ ngồi ngây ra nhìn cho tới khi bóng em khuất sau góc phố.



Người yêu cũ của anh, từ khi em không còn ở bên, anh biết anh đã đánh mất thứ quý giá nhất của đời mình.

Người yêu cũ của anh, anh thật lòng vẫn còn yêu em nhiều lắm. Mà không, yêu em làm anh trở nên điên dại, anh nhận ra điều này sau khi ngu ngốc nói lời chia tay. Giờ đây, anh đang sống với trái tim tan vỡ vì đã để em ra đi.

Người yêu cũ của anh, anh biết rằng con tim anh lạnh lùng khi anh bỏ rơi em. Nhưng chính vì điều đó nên thật khó để quên đi em. Mỗi ngày trôi qua, anh gặm nhấm từng mảnh ký ức về em để hy vọng điều mình làm là đúng, rằng chia tay em đâu có gì sai trái, đâu có gì khó khăn. Cuối cùng luẩn quẩn trong u uất, anh luôn tự hỏi mình làm cách nào để em trở về bên anh.

Trong tình yêu, đánh mất rồi tìm lại, giữ chặt rồi ném đi… luôn xảy ra. Kẻ ngu ngốc đang làm điều ấy là anh. Đâu có dễ dàng gì, vì anh đã không trân trọng khi em còn ở bên.

Người yêu cũ của anh, em vẫn còn độc thân chứ? Vẫn chưa tựa vào một bờ vai khác chứ? Nếu chưa, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa. Dù khó khăn, dù ngàn lần em muốn trừng phạt anh, anh cũng sẽ chấp nhận để tìm lại và giữ chặt lấy em. Sẽ không bao giờ đánh mất hay ném đi. Anh hứa!

3 con giáp lận đận đường tình duyên

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014 / No Comments
3 con giáp sau đây là những đối tượng sẽ chịu nhiều lận đận, thử thách khi tìm kiếm tình yêu đích thực của mình.



1. Người tuổi Sửu

Tử vi tình duyên cho thấy những người tuổi Sửu cũng thuộc top lận đận trong tình ái. Nhưng không phải vì họ bồng bột, nông nổi để tình duyên lận đận mà vì người tuổi Sửu quá cầu toàn trong việc lựa chọn người yêu. Để đi đến một cuộc hôn nhân bền vững, họ thường đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn đối với người yêu. Đa phần người tuổi Sửu lâm vào tình trạng khủng hoảng vì ế xưng ế xỉa mà vẫn chưa tìm được ý chung nhân phù hợp.

Lời khuyên cho người tuổi Sửu để tránh lận đận trong tình yêu đó là nên hạ bớt một số tiêu chuẩn và khi “tăm tia” được đối tượng phù hợp với mình, hãy nhanh chóng tìm cách hạ gục trái tim người trong mộng chứ đừng “đừng núi này, trông núi nọ”.




2. Người tuổi Ngọ

Người tuổi Ngọ thường rất nông nổi trong tình yêu, họ chóng yêu nhưng cũng dễ chóng chán sau một thời gian hẹn hò đối tượng. Tình duyên của người tuổi Ngọ lận đận là vì vậy. Những con ngựa thường rất ham vui, không muốn bị gò bó bởi cuộc sống gia đình. Tuy nhiên, thực sự trong suy nghĩ của người tuổi Ngọ thì họ muốn yêu nhưng lại sợ bị tổn thương vì không có đủ dũng khí để vượt qua mọi trở ngại, vậy nên trong họ tồn tại nhiều mâu thuẫn đối lập về chuyện tình cảm.

Lời khuyên cho người tuổi Ngọ muốn hết lận đận trong tình duyên đó là hãy thôi tìm kiếm một tình yêu sét đánh vội vàng mà hãy sống chậm lại, xem xét kĩ lưỡng nhưng tiêu chuẩn cần có của một ý chung nhân lý tưởng và bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Khi đã có được tình yêu trong tay, phải biết hạn chế cái tôi của mình, giành thời gian thấu hiểu, lắng nghe tâm lý người yêu nhiều hơn. 




3. Người tuổi Mùi

Những người tuổi Mùi thường bay bị trêu trọc là ham mê tửu sắc nhưng thực ra họ lại rất lãng tử, ảo mộng trong tình yêu. Khi trúng tiếng sét ái tình, người tuổi Mùi thường không giữ được tính cách điềm tĩnh, tự do tự tại mà lúc nào cũng để tâm hồn trên mây trên gió. Vì quá đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc của tình yêu, con giáp này không còn tỉnh táo để suy nghĩ những chuyện khác, họ điên đảo, thậm chí trở nên mù quáng.

Bởi vậy, người tuổi Mùi cần thận trọng trong tình yêu, không nên để chuyện tình cảm chi phối quá nhiều đến học tập và công việc của mình. Nếu bạn yêu một anh chàng tuổi Mùi, hãy biết trân trọng tình cảm của họ dành cho bạn và hạn chế những cãi vã giữa hai người nhé. Điều này sẽ làm những người tuổi Mùi rất buồn rầu, lo lắng đấy

[TRUYỆN NGẮN] Anh là một gã tồi.

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014 / No Comments
-" Đừng chạm vào cuộc sống của anh nữa được không? đừng cản trở bước đi của anh nữa, xin em ! "

...

...

-" anh là đồ tồi, anh không xứng đáng với tình yêu của tôi Long ạ "

Đó là lời chia tay nó đã nói với Trang và đó cũng là lời cuối cùng Trang nói trong khi khóc nức nở rồi cúp máy.

Trang tắt máy quá nhanh, Trang không kịp nhận ra, không kịp nghe thấy những tiếng nấc nghẹn lòng.. Ở đầu dây bên kia.

-Đúng, anh là 1 kẻ tồi tệ, 1 gã tồi yêu em nhất.

Nó và Trang yêu nhau được 2 năm, 1 khoảng thời gian dài và êm đềm cho đến khi chuyện xảy ra.

Nó vội vàng lau nước mắt rồi chầm chậm nhớ lại ngày đầu khi quen Trang.



...

Đó là 1 buổi chiều năm nó học lớp 12, sau tiết học hóa nó được cô giáo phân công rửa và đi cất

đồ dùng dụng cụ thí nghiệm của buổi học. Có hẹn với lũ bạn đi đá bóng, nó vội vã làm thật nhanh.

Cất đồ xong nó lao thật nhanh ra cửa và ...

-Rầm! nó va phải 1 ai đó.

Nó loạng choạng lùi ra phía sau, trước mặt nó là 1 cô gái đang ngồi bệt dưới đất, 1 tay chống còn 1 tay

xoa đầu .. Nó tiến lại giơ tay ra

-Xin lỗi em, anh vội quá, em không sao chứ?

Cô gái nắm lấy tay nó đứng dậy rồi nói:

-Biết người ta bao nhiêu tuổi mà gọi là em, vô duyên.

Nó hơi bất ngờ vì câu nói đấy, nó gọi thế là vì cô gái có dáng vẻ nhỏ bé, trông chỉ như các cô gái lớp dưới.

Cười ngượng, nó đáp lại:

-Hì. Vậy mình xin lỗi, bạn không sao chứ?

-Tôi không sao, may mà tôi không mang thứ gì vào đây cất, không thì bạn đền ốm.

Cô gái nhặt cặp sách lên rồi quay đi, nó vẫn đứng đấy nhìn theo, bất chợt cô gái nói với lại :

-Mình tên Trang, học 12A3

Nó mỉm cười rồi lại chợt nhớ ra lũ bạn đang chờ, nó vội vàng chạy ra sân bóng.

...

..

Xẩm tối, đang lang thang trên đường về nhà, nó rẽ vào 1 quầy bán thẻ điện thoại. 1 người có dáng vẻ hơi quen

quen đang đứng trước nó, hình như là Trang.

-" Đúng là cô bé chiều nay mình va phải, cô ấy cũng mua thẻ phone à?Chắc nhà cô ấy gần đây "

Trang không nhận ra nó đang đứng ngay đằng sau.




...

-Bắn cho cháu 100k mạng Viettel.

-Đọc số đi cháu

-098xxxxxxx

...

Nhanh tay, nó bấm lấy số phone của Trang rồi quay người lại chạy đi thật nhanh.

Trang quay ra nhìn nhưng không nhận ra nó.

...

Tối đến, sau 1 hồi đắn đo, nó quyết định nhắn tin cho Trang.

-Này Trang, chiều nay lúc va phải mình bạn không sao thật chứ??

15p sau...

-Thật ! mà sao bạn lại có số mình vậy??

-Tình cờ thôi, hôm nào bạn rảnh, mình có thể mời bạn đi ăn gì đó được không?

-Tại sao mình phải đồng í??

-Thì cứ coi như là mình xin lỗi vụ chiều nay đi

-Đc rồi. Ăn chè nha, mà nói trước mình ăn nhìu lắm đấy. OK.hehe

-OK. Mình cho bạn ăn no căng luôn

...

Nó và Trang quen nhau như vậy, đơn giản và nhẹ nhàng, rồi thời gian trôi, dần dần 2 đứa yêu nhau.

...

1 dòng nước mắt lại trào ra khi nó vô tình nhìn vào bức ảnh 2 đứa chụp chung để trên bàn học. Khẽ lau

nước mắt, nó úp tấm hình xuống rồi tắt điện đi ngủ

...

Lúc mới chia tay, Trang vẫn cố gắng níu kéo nó, mặc dù Trang không sai.Trang không làm điều gì sai để nó chia tay cô.

Nhưng Trang vẫn cố gắng níu lấy nó, Trang đã khóc, khóc nhiều lắm, mắt Trang sưng lên. Vì Trang vẫn yêu nó, yêu nhiều lắm.

Nhiều khi tưởng chừng Trang không chịu nổi cơn đau này, nó nói chia tay quá đột ngột và không hề có 1 lí do nào giải thích được sự thay đổi của nó. Mỗi lần nhớ nó, Trang lại khóc, lại gọi điện, nhắn tin cho nó.

Nó vẫn lạnh lùng, vẫn đẩy Trang ra bằng những lời lẽ lạnh nhạt, đôi khi còn nặng lời với Trang.Thất vọng, cô đơn

trong buồn tủi. Trang cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó.

...

Nó không còn ba mẹ, ba nó mất vì 1 tai nạn hồi nó lớp 3, rồi khi nó lên lớp 5 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh

ung thư quái ác. Nó sống 1 mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại, khi bé nó còn được họ hàng

giúp đỡ, nhưng từ năm vào cấp 3, nó phải tự lo cho cuộc sống của nó, nó làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền.

Lâu lâu nó vẫn được các cô, chú, bác bên nội tru cấp 1 khoản nhưng rất ít. 1 cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ, và dường như từ lúc có Trang, nó có thêm nhiều nghị lực hơn.

...

Trái ngược với nó.. Trang là con gái 1, gia đình khá giả.Ba mẹ đều là công nhân viên chức.Trang có thân hình nhỏ nhắn, dễ thương, nhất là cái má lúm đồng tiền mà lúc nào nó cũng say mê nhìn ngắm mỗi khi Trang cười.

Nó vẫn hay trêu Trang.

-" Sau này anh lấy e, con của chúng mình nhất định sẽ có cái má lúm giống em và cái răng khểnh giống anh "

Trang đỏ mặt, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó. Cả 2 rất hạnh phúc.

...

1 năm trôi qua kể từ khi chia tay, có lẽ con người ta khi mà phải chịu 1 nỗi đau nào đó quá lớn, phải đối mặt,

phải sống trong nỗi đau ấy, dần dần họ cũng sẽ quên đi, sẽ trở nên vô cảm.

Trang cũng vậy, Trang đã quên được Long, Trang hận Long. Và hình như vì quá hận nên Trang muốn nó biết rằng.. Ko có nó, Trang vẫn sống, Trang vẫn có thể hạnh phúc, không việc gì cô phải hối tiếc 1 người vô tình, bạc bẽo như vậy nữa.

...

Khoảng thời gian đó, nó cố tỏ vẻ như không có gì ảnh hưởng, k có gì xảy ra với nó.Nó cố gắng tránh mặt Trang, nếu

có vô tình gặp nhau, nó cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi, Trang cũng vậy.Nhưng cô đâu biết rằng lại

1 lần nữa.. Cô không kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn.

Ở sâu trong trái tim nó, vẫn còn tên 1 người con gái.. là Trang.




..

Nó vẫn yêu Trang, nó không bao giờ muốn rời xa Trang.Nhưng vì muốn Trang hạnh phúc, muốn Trang có 1 cuộc sống no đủ, nó đành chấp nhận phải rời xa Trang, chưa 1 lúc nào nó quên đi Trang.

Nó vẫn giữ những tấm hình của Trang, những món quà Trang tặng, gìn giữ cẩn thận.Vẫn nâng niu, vẫn xem như

nó và Trang vẫn đang yêu nhau..

Nó xót xa hình dung lại ngày hôm đấy..

...

7h tối, nó đang nằm đọc sách, có tiếng gõ cửa.Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượn sách hoặc là Trang đến

kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi.Nó mừng rỡ ra mở cửa.

Trước mặt nó là 1 người đàn ông và 1 phụ nữ trạc tuổi bố mẹ nó, có lẽ là 1 đôi vợ chồng.

..

-Cậu là Long phải không?

-Dạ Phải ! 2 bác có việc gì ạ?

-Ừ, vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.

-Vâng, mời 2 bác vào trong nhà, cháu pha chè rồi nói chuyện.

-Thôi khỏi, chúng tôi nói nhanh thôi.

Vừa ngồi xuống ghế, người phụ nữ lên tiếng.

-Cậu yêu cái Trang, con gái chúng tôi phải không?

Nó sững người, hóa ra đây là ba mẹ Trang, mặc dù yêu nhau 2 năm nay, nhưng chưa bao giờ nó vào nhà Trang,

chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Trang, sở dĩ nó nghĩ vì cả 2 đứa vẫn đang đi học, như vậy có lẽ không nên.

-Vâng, vậy ra 2 bác là ba mẹ của Trang ạ, cháu xin lỗi.Cháu vô í quá, tại cháu chưa có dịp được gặp 2 bác nên..

Người phụ nữ chặn lại.

-Tôi muốn cậu tránh xa cái Trang nhà tôi ra.

Nó lặng người, môi run run và mất 1 lúc nó mới bình thường trở lại, nó cúi mặt xuống

-Chắc cậu cũng biết tại sao tôi cấm cậu rồi, chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có 1 cuộc sống hạnh phúc, no đủ, sung túc nhất.

-Vâng ! Cháu hiểu.Cháu xin lỗi.

-Nếu cậu thật sự yêu nó, hãy để nó có 1 người chồng tốt.Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay.Chào cậu.

Nó như người vô hồn, 2 dòng lệ từ từ trào ra, cay đắng.Nó cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc.

Nó chia tay Trang, nó đã phải chuẩn bị tâm lí, cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất, cố gắng không bật khóc

lúc nói.Nó chỉ gọi điện, nó không dám gặp Trang, vì nó biết Trang sẽ giữ nó lại hỏi lí do bằng đc, Trang sẽ khóc.

Nó sẽ không chịu được khi thấy Trang khóc, nó sợ nó lại yếu lòng, nó lại ôm lấy Trang.Sẽ làm ba mẹ Trang thất vọng.

...

Nó luôn dõi theo Trang, luôn là người lặng lẽ đi sau Trang, âm thầm đứng nhìn Trang từ 1 góc nào đó.Nó không biết

chia sẻ với ai ngoài 1 thằng bạn thân hồi cấp 3 tên Huy, cũng là bạn của Trang.

Huy vẫn luôn an ủi nó, động viên, khích lệ nó cố gắng sau ngày ấy, là người gián tiếp thăm hỏi tình hình của

Trang cho nó.

..

-Chuyện đã rồi, mày đừng ôm buồn mãi nữa.Trang nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.

-Có lẽ đến khi nào Trang lấy chồng, tao mới thực sự yên tâm về Trang.

-Thế mày định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ, mày cũng phải bắt đầu lại như Trang chứ?

-Ừ... Nhưng không phải lúc này mày ạ..

...

Rồi Trang cũng có người yêu mới, tên là Cường. Là 1 người đàn ông thành đạt, phong độ.nghe Huy kể hình như là 1 đối tác gì đó với ba của Trang, 1 lần vào nhà Trang ăn cơm, họ gặp nhau...

..

-Trang sắp cưới rồi đấy, mày yên tâm được chưa?

-Ừ, chắc rồi.

-Thế mày tính như nào?

-Học xong rồi nhưng mà chắc tao không có khả năng xin được việc đâu, không có tiền mày ạ.

-Thế chả nhẽ cứ ở nhà?

-Đâu có, tao định sắp tới sang Nga đi xuất khẩu lao động, có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu, hơi vất 1 tí nhưng sức mình có thì lo gì, đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.

-Mày muốn đi là vì muốn quên Trang đúng không?



-Mày...

-Ừ thôi như thế cũng tốt cho mày.

...

Và dường như mọi thứ không bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn, ngày định mệnh ấy cũng đến.

Trang đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng, qua 1 dãy phố, khi Trang đang dừng lại để

nghỉ.

-Xoảng!!!

có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu, Trang nhìn ngước lên.Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống, rơi cả vào mắt Trang, rất may những mảnh to đều không rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụi hay là gì, Trang đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Trang hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh.

...

Tỉnh dậy, Trang thấy đau, rất đau ở 2 mắt, cô không mở ra đc, vì đau, và vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt Trang.

Trang rất sợ, cô bật dậy rồi 2 tay đưa ra phía trước mò mẫm, miệng gọi tên ba mẹ liên hồn.

1 bàn tay nắm lấy tay Trang.

-Con yêu, mẹ đây, đừng sợ, có mẹ đây rồi, k sao đâu con, mọi thứ ổn rồi.

-Mẹ ơi, con đau lắm, tối lắm, con không mở mắt đc, con đang ở đâu??

-Mắt con đang đau, đừng mở ra.Con đang trong bệnh viện, ba mẹ đều ở đây cả rồi, con đừng sợ.

-Tối lắm mẹ ơi, con đau lắm, con bị làm sao rồi mẹ ơi.Mẹ nói đi?

-Có người làm vỡ cửa kính, con bị thủy tinh rơi vào mắt, nhưng không sao đâu, ba mẹ ở với con đây rồi.

-Mắt con có bị sao không mẹ? con thấy đau lắm, con không mở ra đc.

-Con nằm xuống, đừng sợ.Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa

BÀI HỌC ĐẮT GIÁ VỀ TÌNH YÊU MÀ NHỮNG CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH DẠY CHO BẠN

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014 / No Comments

1. Bạch Tuyết và 7 chú lùn - Bài học: Không nhất thiết phải ở bên nàng mọi lúc mọi nơi, để nàng ở trong nhà và nuôi cơm hằng ngày. Điều quan trọng là phải xuất hiện đúng lúc: cưới nàng, mang nàng đi chơi và nhớ gửi lời cảm ơn tới các bạn khác đã chăm sóc hộ vợ mình.




2. Cô bé Lọ Lem - Bài học: Dù bạn có xinh đẹp đến đâu, nhưng nếu không make up, không có quần áo hiệu, không ngồi trên một con xe xịn và không tham dự các party sẽ chẳng có ai biết và thèm quan tâm đến bạn.

3. Người đẹp và quái vật - Bài học: Nếu bạn cực kỳ xấu trai và muốn lấy gái xinh làm vợ. Cách duy nhất là bạn phải có khối tài sản kếch sù và thật khỏe mạnh.



4. Nàng tiên cá - Bài học: Điều thứ nhất, để có thể lấy lòng một hot boy, bạn phải có một đôi chân dài. Và điều thứ hai, đôi chân dài thì quan trọng hơn giọng hát.

5. Công chúa ngủ trong rừng - Bài học: Nếu bạn xinh đẹp, bạn không cần phải làm gì cả. Cứ việc nằm ngủ và chờ hoàng tử đến. Và hãy nhớ, nếu anh ta có muốn hôn hay làm gì đó, đừng có ngăn cản.

6. Hoàng tử ếch - Bài học: Làm thế nào mà một hoàng tử giàu có và quyền lực lại có thể yêu bạn khi xung quanh anh ta là vô vàn những cô nàng hấp dẫn khác. Bí quyết là hãy yêu anh ta từ khi anh ta chỉ là một con "Ếch", anh ta sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn. Đừng chờ đến khi anh ta trở thành hoàng tử. Quá muộn rồi.

Đường về nhà là con đuờng xa nhất

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014 / No Comments

Mời tám tuổi, tôi khoác ba lô, giã từ mẹ về thành phố học đại học. Sau tất cả những dặn dò chi li cẩn thận, lúc tiễn tôi ở cuối con đê đầu làng mẹ bỗng dưng bảo tôi: "Đường về nhà là con đuờng xa nhất, con giai ạ! Mai sau con có đi khắp chân trời góc biển thì cũng chẳng có con đường nào xa hơn đường về nhà mình đâu."




Tôi cười và không hiểu tại sao mẹ lại nói như thế với tôi. Trong lòng tôi chẳng bao giờ tin, đường về nhà lại là đường xa nhất. Từ Hà Nội về nhà tôi chưa đến 50 km. Mẹ sai rồi!

Những năm đầu tôi năng về nhà thăm cha mẹ người thân, và cũng để ngấm ngầm nói về mẹ, đường về nhà là đường gần nhất đấy.

Nhưng những lần về đó cứ thưa dần, thưa dần như những điều may mắn tốt đẹp hay hạnh phúc của đời một con người.

Tôi ra trường, ở lại Hà Nội, lăn xả vào đời, chiến đấu như một con ngựa dũng mãnh những mong tìm được một chỗ đứng trong cát bụi phồn hoa.

Xem thêm : Nguồn cội

Đi qua quá nửa đời người, dấu chân phiêu lãng in mòn khắp nơi, năm châu bốn biển, tôi mới chợt nhận ra rằng, đường về nhà là con đường xa nhất. Mẹ hoàn toàn có lý!




Khi ấy tôi mới giật mình nhớ lại và suy nghĩ. Quê hương tôi bao người trùng trùng lớp lớp đã ra đi mà có thấy ai trở lại bao giờ. Không phải bởi quê hương tôi nghèo khó hay đời sống tinh thần từ túng như bao làng quê khác. Họ chỉ quay đầu khi mắt nhắm tay buông, thân xác hòa tan trong lòng đất mẹ.

Có hàng trăm ngàn vạn lý do chính đáng và không chính đáng để bước chân người ra đi không thể quay trở về được nữa, dù trong trái tim vẫn đau đáu một hình bóng quê nhà. Dù đường về quê chỉ là những con số toán học chẳng có nghĩa lý gì!

Ngay cả với tôi bây giờ, khi gối mỏi chân chồn, tan nát từng ước mơ, vẫn không thể (không muốn thì đúng hơn) trở về mái nhà xưa được nữa.

Bởi đường về nhà là con đường xa nhất trong những chuỗi hành trình vô tận miên man của một đời người ngắn ngủi mà lắm gian nan!
___

TRUYỆN NGẮN CẢM ĐỘNG

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014 / No Comments
Trước khi trở thành vợ tôi , em đã là đàn bà , oan nghiệt thay , chẳng phải là người đàn bà của tôi , em dâng hiến sự trong trắng của mình cho người đàn ông đầu tiên , sau đó hắn phủi tay , biến mất dạng .Để theo đuổi em , tôi phải mất một thời gian khá lâu vì em là người nhạy cảm và vô cùng mặc cảm , khi đó em chẳng còn niềm tin vào tình yêu . Tôi phải làm rất , rất nhiều những điều có thể để em hiểu , lúc đó thật sự tôi yêu em quá nhiều , tình yêu đó có lẽ cả cuộc đời tôi chẳng thể quên được .
Thế rồi tôi cũng cưới được em , vào một ngày mùa hạ đẹp trời . Cuộc sống lúc đó quá viên mãn , em hiền lành , đảm đang , luôn nhẹ nhàng với chồng , lo cho mẹ chồng và cả đứa em chồng lười biếng . Thế nhưng những gì quá êm đềm lại dể mang lại cảm giác nhàm chán . Em hiền lành quá mức , đảm đang quá tay và dịu dàng quá thể , đôi khi tôi cần một chút bướng bĩnh để được chìu chuộng em , cần một chút gợi tình khi lên giường để tình yêu của tôi nồng cháy hơn .



Rồi tôi gặp được cô ấy – ả tình nhân của tôi , cô ta quyến rủ , hấp dẫn và đặc biệt rất biết cách hút ánh nhìn và sự quan tâm của đàn ông . Thế là tôi lao vào cuộc tình ngoài luồng , say mê và điên đảo. Tôi quên mất mình đã là đàn ông có vợ , thời gian dành cho gia đình trong tuần chỉ tính bằng phút bằng giây , còn đối với tình nhân – tôi gần như dành trọn . Rồi chuyện gì đến đã đến , em phát hiện , trong một lần tình cờ đọc được tin nhắn trong máy tôi .
Nhưng người nỗi điên chẳng phải em , mà là tôi , đêm đó tôi đã tát em vì cái tội tự tiện đụng vào đồ của tôi .Tôi đi khỏi nhà khi trời đang đêm , mẹ tôi thấy ồn ào , chạy lên thì chỉ thấy em khóc , ngoài ra … em chẳng nói gì thêm . Chuyện gây gổ giữa tôi và vợ ngày càng nhiều , mà toàn là do tôi , tôi say xỉn , về đập phá và chửi rủa em , trong một lầnkhông cẩn thận , tôi đã đay nghiến em vì cái chuyện em đã-là-đàn-bà trước khi lấy tôi , mẹ tôi nghe thấy và từ đó bà chẳng còn thương em như trước .
Mẹ tôi nghĩ rằng đó là nguyên nhân của việc vợ chồng tôi xung đột, cách đối xử của bà thay đổi chóng mặt . Em trông gầy hơn trước ….Thế rồi ả tình nhân xinh đẹp tôi bắt tôi li dị em để rướt cô ta về , tôi không chịu , thế là cô ta ngúng nguẩy , hờn giận . Những điều đó chưa bao giờ tôi thấy ở em , người đàn bà tội nghiệp của tôi . Sau một thời gian dài , tôi dọn ra ở riêng , vì nhà cửa lúc nào cũng ồn ào , em thì chỉ âm thầm chịu đựng .
Từ khi ra riêng , tôi ngày càng chẳng tôn trọng em, đã hơn một lần tôi nói chuyện tình tứ với tình nhân trước mặt em , hơn một lần em thấy tôi đi cùng cô ta , và chẳng phản ứng gì , chỉ cuối mặt vàđi thẳng . Dường như em luôn cảm thấy mình là người có tội , thế nên chẳng bao giờ em dám phản kháng lại , chưa một lần …



Thế rồi em có thai , em nói với tôi với giọng vui mừng mà lâu rồi tôi chẳng nghe được , tôi ôm em vào lòng , bất chợt khoé mắt cay cay, tôi chẳng biết vì lí do gì , vui vì tôi sắp có con , hay vì tôi cảmthấy thương cho tấm thân em sao gầy quá . Tôi dắt em đi mua đồ, khoác vai em giữa phố đông người và trao em cái hôn nhẹ ấm áp , thế là em cười …… Điện thoại tôi reo lên từng chặp , cô tình nhân tôi gọi .


Xem thêm :  Tình đơn phương, mấy khi đẹp

Nụ cười đang trên môi em bổng tắt ngấm , ánh mắt vui mừng , sáng long lanh chợt trở về với nỗi buồn như lúc trước .
- Anh … có việc đột xuất .
- Anh đi đi .
Em chẳng ngăn tôi lại , dù em biết tôi sắp đi đâu , sắp bên ai , sắp làm những gì . Vậy là tôi bỏ em giữa đường phố đông người – khi em đang mang trong mình đứa con của tôi …
“Anh muốn dừng lại”, sau ngày hôm ấy , tôi nói vớỉ ả tình nhân như thế . Cô ta khóc lóc , níu kéo , thề sống thề chết … thế là tôi không nở . Vì thế khi vợ tôi bầu bì đến tháng thứ năm , mọi chuyện vẫn như cũ .
” Em về nhà mẹ hai hôm nhé ” – Em nhắn như thế khi tôi đang ở công ti , cũng đúng thôi , lâu lắm rồiem chẳng về thăm gia đình , tôi vui vẻ đồng ý .
Ngày hôm ấy , tôi cũng quyết dứt với cô ta – ả tìnhnhân xinh đẹp của tôi .Tiếng chuông cửa bấm in ỏi , tôi ngỡ em về , vội ra mở với lòng ngập tràn niềm vui – tôi đã trở về với em theo đúng nghĩa . Thế nhưng trước mặt tôi chẳng phải người vợ vớinụ cười hiền hoà mà là một con đàn bà nồng nặc mùi rượu , cô ta lao vào khóc và hôn tôi tới tấp . Tôi đẩy ra và sau đó là tiễng thét , tru tréo … thế làbuộc lòng , tôi phải kéo cô ta vào nhà .Tình nhân của tôi sau một hồi khóc lóc thảm thiết , cuối cùngcũng đã bình tĩnh .
- Anh bỏ em vì sắp có con à ?
- Ừ.
- Vậy em sẽ đợi , khi nào con anh ra đời , chúng ta sẽ quay lại với nhau , phải không ?
- Xin lỗi , anh nghĩ mình nên dứt hẳn.
-… - Anh muốn quay về với vợ mình , cô ấy đã khổ quá nhiều . Em sẽ tìm được người đàn ông khác yêu em hơn anh , còn anh , anh nghĩ mình đã đi xaquá rồi .
- Anh hối hận vì đã yêu em sao , tại sao thế ? Rõ ràng em đẹp , em giỏi giang hơn cô ta mà.
- Ừ , nhưng bình yên là cảm giác cả cuộc đời chỉ có cô ấy là có thể mang lại cho anh.
- Em không tin … EM KHÔNG TINNNN- Em bình tỉnh đi , em về được rồi , để anh đưa em về.- K … không.-…- Có kết thúc , anh cũng phải cho một cái kết như hai kẻ yêu nhau chứ , không được phũ như vậy.
- Em muốn gì ?
- Em múôn ở lại với anh đêm nay , chỉ đêm nay thôi.- Không được, có thể vợ anh sẽ về.
- Em xin anh, đây là điều cuối cùng em muốn .Thế rồi cô ta lại khóc và tôi chạnh lòng . Tôi nghĩ vợ sẽ không biết đâu và chỉ đêm nay thôi , ngày mai … cô tình nhân tội nghiệp kia sẽ không còn ở bên tôi nữa . Và thế là … tôi đồng ý . Đêm bỗng đổ mưa gió … có hai kẻ tội đồ trong nhà .



————–
Tiếng cửa mở …. Tôi bàng hoàng . Em chết trân , đôi mắt em đang dán chặt lấy hai thân thể loã lồ .Chẳng một giọt nước mắt nào kịp chảy , em ngã mạnh xuống nền nhà , bịch thức ăn còn nóng hổi từ tay em văng ra , vung vãi khắp .Còi xe cấp cứu reo lên in ỏi , nhói tai và dường như bóp nát cả trái tim tôi . Máu từ chiếc váy hồng em mặc chảy ra ngày một nhiều … Con tôi !!!
Chưa đầy một tiếng sau , mẹ em và mẹ tôi đều có mặt tại bệnh viện . Mặt mẹ em xanh mét , lo cho đứa con bụng mang dạ chữa , mẹ tôi thì luôn miệng hỏi tại sao , tại sao , tại sao ……Tôi nói cả và cả hai người đều thảng thốt , họ nào biết con người của tôi lại khốn nạn đến vậy . Thế là mẹ tôikhóc , có lẽ bà hối hận vì đã tàn nhẫn với đứa con dâu quá đỗi tội nghiệp của mình , và bà chẳng thôi ngừng chửi rũa tôi – thằng đàn ông đáng kinh tởm .Mẹ em chẳng nói được gì , bà thất thần hướng mắt về phía cánh cửa màu trắng , cánh cửamà phía sau đó chỉ có một mình con gái bà vừa gánh gồng nỗi đau đớn quá lớn , vừa đối chọi với lưỡi hái tử thần .
- Xin lỗi gia đình. Chúng tôi đã cố gắng … nhưng chỉ có thể cứu được người mẹ , đứa trẻ không qua khỏi – Ôg bác sĩ già, ánh mắt vừa lúng túng, vừa đau xót, ngập ngừng nói. Hai bà mẹ oà khóc, còn tôi … tôi chỉ biết đứng đó , tôi vừa giết đi dứa con của mình – Và … dù đã tiêm thuốc gây mê , nhưng nước mắt của bệnh nhân không ngừng chảy … rấtnhiều. Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng một cú shock quá lớn mà ngay bản thân mình không lường nỗi, việc ấy đã gây ảnh hướng nghiêm trọng trong quá trình mang thai …. Tôi hy vọng gia đinh hãy động viên và giúp bệnh nhân vượt qua nỗi đau mất con này , có thể khi tỉnh dậy , nếu biết mất đứa con ….tôi e tâm lí của cô ấy sẽ không được ổn định… Tôi xin chia buồn cùng gia đình.
Mẹ tôi lao vào đánh , chửi , rũa tôi …
- Mày chết đi , thằng chồng đốn mạt , mày hại chết con mày , mày giết trái tim vợ mày …. mày không phải con tao … KHÔNG PHẢI…. KHÔNG PHẢIIIIIIII…
Giọng mẹ tôi khản đi , rồi quá mệt , bà khuỵu xuống …Đúng vậy , giá như bà đừng sinh ra đứa con như tôi , tôi sẽ không phải tự tay đập nát gia đình mình như thế này ….


—————
Ngày hôm sau , em tỉnh !Mẹ em không cho tôi vào vì sợ em sẽ không chịu được . Thế là tối đứng ở ngoài , bên trong tiếng nấc đau khổ của em vang lên bần bậc , những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuông ra liên hồi , em cần hy vọng , em muốn một câu nói không sao , nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn …Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc , chỉ biết an ủi …
Không cầm lòng được , tôi bước vào , tôi muốn vuốt ve nỗi đau của em .Thế nhưng , vừa thấy tôi ,đôi mắt đẫm nước của em long lên đáng sợ , trongđó chứa từ nỗi đau , chịu đựng đến nỗi oán hận , căm thù … chưa bao giờ em nhìn tôi như thế , chưa bao giờ. Em gào thét , tiếng thét xé cả khônggian im lặng của bệnh viện , tiếng thét đau đớn , tiếng thét hận thù , tiếng thét đòi con … Mắt em đỏ lên và em giảy giụa , em muốn tuông ra khỏi giường , em muốn giết tôi …… Các bác sĩ ùa tới , kéo tôi ra , tôi không muốn ra , thà tôi để em giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này.Cánh cửa đóng sầm lại , đau điếng , chỉ còn tiếng thét của em , thế rồi nguôi dần … nguôi dần . Họ lại tiêm cho em thuốc an thần , thuốc gây mê.
- Nó không còn nói được nữa .Mẹ em nói gọn lỏn như thế . Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con .
- Vì sao … hả mẹ?
- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí … có lẽ trong tiềm thức , con bé không muốn tiếp xúc với ai nữa .
-… - Khi xuất viện , nó sẽ về ở với mẹ …
- Vâng ạ .
- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định , con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi
Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng , bất giác tôi không đứng nỗi . Quỳ thụp dưới chân bà , tôi van xin.
- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , con muốn chuộc lỗi.
- Có những lỗi lầm có thể tha thứ , tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được , và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ .
- Con không cần tha thứ , con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy , con chỉ cô ấy từ xa cũng được , xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn ….
- Nếu con yêu nó , thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy , mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi…Tôi nghe tiếng tim tôi đứt đoạn , mắt tôi nước cứ chảy , tôi không muốn , không muốn …. không muốn ……..


——————-
Ngày em ra viện , tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em , trông em như một cây khô sắp gảy , yếu ớt , phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được . Em của tôi – Người đàn bà của tôi….Những ngày sau đó , tôi như một các xác rỗng không hồn , lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghĩ . Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm