Tôi sẽ yêu thương theo cách của riêng
Cafe-Blog - Chúng tôi có thể không chung một con đường nhưng tôi biết tôi vẫn luôn ở đây, nơi mà anh luôn tìm thấy, anh hãy cứ bước đi, chỉ cần ngoảnh lại sẽ luôn nhìn thấy tôi, mỗi khi mỏi mệt, anh tìm về vẫn có tôi ở đây, là khoảng trời bình yên của riêng anh.
***
Tôi viết cho những ngày tháng đã qua, có một tình yêu vẫn âm thầm giấu kín trong tim, ngày mai sẽ ra sao, liệu rằng tình yêu ấy sẽ đi đến đâu, sẽ có một cái kết viên mãn hay là những nỗi đau vẫn dai dẳng cho đến tận những ngày sau…Hãy cứ yêu đi, một tình yêu trọn vẹn nơi con tim bé nhỏ nhưng chứa đựng những yêu thương lớn lao, yêu bằng cả trái tim và tấm lòng. Hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười khi trái tim vẫn đỏ những khao khát yêu thương.
Và gửi đến anh, người em yêu thương: Yêu anh bằng cả trái tim mình, thương anh bằng cả tấm lòng, anh biết không ?
"Nếu bạn đã dốc hết sự ngây ngô để yêu một người trong quá khứ thì hãy yêu người đến sau bằng tất cả sự trưởng thành" bạn nhé!
Tôi từng yêu, yêu một người con trai trong quá khứ một cách ngây ngô, khờ dại. Tình cảm ngày ấy, tôi cũng không thể cắt nghĩa được, tôi chỉ biết mình đang nhớ, tôi chỉ biết mình luôn mong ngóng...Có thể những nỗi niềm ấy chưa thể chạm tới hai chữ "Tình yêu" mà chỉ là thích một ai đó, rung động của tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng tựa hồ như xao động khi gió thu về, lá vàng khẽ rơi, trái tim bé nhỏ rung lên, xao xuyến. Rồi ngộ nhận rằng: Mình đã yêu. Nhưng có sao đâu, tôi thích gọi đó là tình yêu, tình yêu đầu tiên. Là những xúc cảm đầu đời mà tôi chẳng thể quên, nó không khiến tôi đau đớn, dằn vặt hay tổn thương mà như một dòng suối mát lành, tắm mát cho một miền kí ức, để khi ngoảnh lại đôi môi khẽ cười.
Tình đầu đúng như người ta vẫn nói, vội đến rồi vội đi, có khi chẳng vì một lý do nào cả, cứ thế lặng lẽ bước đi cho đến một ngày xa lắm rồi mới dừng bước chân mà nhìn lại: Sao ngày ấy chúng mình lại xa nhau? Có những người mãi hoài niệm, tiếc nuối những yêu thương đầu đời tan vỡ và cứ mãi "giá như". Nhưng cũng có những người giữ lại trong tim mình kí ức ngày ấy như một kỉ niệm đẹp, họ mỉm cười với hai chữ "Cảm ơn". Còn tôi, là hỗn hợp của hai con người đó, tôi hoài niệm nhưng không tiếc nuối, tôi vẫn giữ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ dù ít ỏi và vẫn thầm cảm ơn vì anh đã đến trong cuộc đời tôi thật nhẹ nhàng dù ngày anh đi, nước mắt tôi rơi, rơi trong vô thức, đó cũng là lần duy nhất tôi khóc vì anh. Tôi chưa đủ lớn để biết thế nào là mất mát trong tình yêu, để cảm nhận được nỗi đau mà tình yêu mang đến. Nước mắt tôi rơi vì điều gì tôi cũng không biết nữa. Có lẽ vì tôi là con bé quá nhạy cảm, chỉ cần một điều rất nhỏ thôi cũng khiến tôi khóc. Ngày ấy qua đi, chúng tôi mỗi người bước trên một con đường, mỗi người một cuộc sống khác xa nhau.
Tôi vẫn mạnh mẽ bước đi, cuộc sống dẫu đôi khi thật buồn nhưng cũng có rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, tôi vẫn nhìn cuộc sống với những gam màu tươi sáng, vẫn không ngừng yêu thương và nhận được yêu thương. Cuộc sống cũng không hề quay lưng lại với tôi và tôi cho rằng mình là người may mắn. Bao năm tôi vẫn bước đi, trái tim vẫn không ngừng rung lên vì những điều rất nhỏ, cũng lại yêu, cũng lại rung động, cũng lại nhớ nhung. Nhưng sâu thẳm trong tôi, một tình yêu chưa bao giờ nguội lạnh, chỉ là tôi cất giữ trong tim để mỗi độ thu về, hay gió đông sang tim lại thổn thức, nhớ anh - mối tình đầu. Nhưng nỗi nhớ ấy cũng nhẹ nhàng như gió mùa thu, hay thích thú với cảm giác suýt xoa vì lạnh của cơn gió mùa đông mà tôi yêu.
Tôi vẫn luôn hoài niệm, vì rằng con bé nhạy cảm và lãng mạn như tôi chẳng thể quên đựơc những xúc cảm đầu đời, những gì là đầu tiên với nó. Chỉ đơn giản như vậy thôi.Ừ thì, có một thời tôi đã từng yêu! Chẳng biết trong quãng thời gian ấy, anh đã có bao nhiêu mối tình, đã yêu thương bao nhiêu người con gái, dành cho họ bao nhiêu ngọt ngào mà tôi chưa từng được cảm nhận...Anh có bao giờ nhớ đến tôi không?
Tôi vẫn luôn là người ở lại, như một thảo nguyên xanh đầy gió mà tôi là chiếc chong chóng nhỏ, còn anh là cơn gió, gió đến rồi gió đi, còn chong chóng ở lại. Chong chóng vẫn quay vì thì thảo nguyên đầy gió, nhưng chong chóng có thật sự vui không, khi cơn gió nào rồi cũng sẽ rời xa nó, đến với những vùng đất mới, những cánh đồng bất tận. Chong chóng có vui không? khi cơn gió mà nó cần, mãi mãi rời xa nó? Nhưng Chong Chóng vẫn thầm cảm ơn Gío, đã đến và khiến Chong Chóng cười, Gío hãy cứ bay đi, Chong Chóng nơi này, luôn mong Gió hạnh phúc.
"Tại sao chong chóng lại quay được anh nhỉ"
"Vì gió thổi chong chóng quay cũng như anh làm em biết cười vậy".
Tôi vẫn dõi theo cuộc sống của anh, tuy những điều tôi biết không nhiều nhưng cũng đủ để biết anh học tập ra sao, cuộc sống của anh có tốt hay không và tôi biết anh đã yêu một ngừơi bằng cả trái tim và tấm lòng. Tôi vui vì điều đó, vì cuối cùng cơn gió cũng đã dừng chân. Bởi thật lòng, tôi mong anh hạnh phúc. Tôi không nghĩ rằng mình còn yêu anh. Tình cảm trong tôi đã vượt lên trên cái gọi là tình yêu, để rồi hoài niệm, mỉm cười và chúc phúc. Và tôi cũng không hề đóng cửa trái tim mình, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng yêu thương hết lòng, cũng sống cho hiện tại. Nhưng tôi biết có một điều không bao giờ thay đổi, anh vẫn ở đó trong trái tim tôi, một vị trí chẳng thể chuyển dời, tôi cũng không có ý định làm điều đó. Không phải tình yêu, với tôi nó thiêng liêng hơn tình yêu nhiều lắm, vậy nên tôi xin được giữ lại tình cảm đẹp đẽ mà tôi chưa thể cắt nghĩa ấy. Mãi mãi.
Có những khi tôi giật mình tỉnh dậy sau những giấc mơ về anh, những linh cảm mà tôi có như giác quan thứ 6 mà người ta vẫn thường nói, lại là những lần tôi biết thêm về tình cảm của mình dành cho một người con trai đặc biệt, giống như tình thân. Tôi mỉm cười gọi anh hai tiếng "Anh trai".
Hằng ngày, tôi vẫn vào Facebook của anh, Facebook như cuốn nhật ký của giới trẻ ngày nay, những suy nghĩ, những cảm xúc gần như đều ở đó. Và tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh của một cô gái, rất xinh. Tôi nhìn cô gái ấy, từng bức hình của hai người hay chỉ riêng mình cô, một cảm giác rất lạ trào lên trong tôi. Tôi thấy mừng cho anh, vì cảm nhận của riêng tôi, cô gái ấy có điều gì đó rất đặc biệt, ngắm nhìn khuôn mặt ấy chẳng hiểu sao tôi lại liên tưởng đến một đoá hoa sen. Thánh thiện và thuần khuyết. Tôi mong họ sẽ bên nhau mãi mãi, đó là người duy nhất cho anh biết tình yêu thực sự là như thế nào, tôi cảm nhận đựơc điều đó.
Quay trở lại với cuộc sống của riêng mình, với những xúc cảm linh tinh. Vâng, tôi ổn.
Tôi sợ cô đơn nhưng lại thích cảm giác một mình, thế giới chỉ có riêng mình tôi, thoả sức cảm nhận mọi thứ, vui, buồn, yêu, ghét...tôi nhìn những đôi tình nhân qua lại trên phố, họ nắm tay nhau, họ cười với nhau những nụ cười rạng ngời hạnh phúc và tôi cũng mỉm cười, thế giới của riêng tôi là ngắm nhìn mọi thứ quanh mình và cảm nhận.
Tôi cũng yêu nhưng chóng vánh, một vài mối tình nhanh đến, nhanh đi, tôi dễ yêu nhưng chóng chán, dễ rung động nhưng lại dễ mất đi cảm xúc. Mới ngày hôm qua thôi tôi còn nói lời yêu tha thiết, nhớ nhung da diết vậy mà hôm nay cảm xúc trôi tuột đến phương trời nào tôi cũng không rõ nữa. Phải chăng vì tôi chưa thể yêu một người bằng cả trái tim và tấm lòng. Nên bước đi chẳng hề do dự. Và tôi nhận ra, với nhiều người tôi cũng như một cơn gió, cứ thế phiêu lãng khắp nơi, ở nơi đâu cũng để lại những nỗi niềm rất riêng nhưng lại khó nắm bắt và vô định. Tôi chẳng biết đâu là nơi mình có thể dừng chân và liệu có bàn tay nào đủ sức níu tôi lại, để tôi ở lại mãi mãi.
Năm thứ 3 đại học, tôi gặp một người con trai, đủ chân tình để tôi yêu anh bằng cả tấm lòng. Nhưng rồi tôi vẫn bước đi vì những cảm xúc trong tôi không còn như trước, tôi không còn cảm nhận được hạnh phúc, không còn cảm giác rung động khi nghe những lời nói yêu thương. Và tôi nhận ra chỉ chân tình thôi không đủ, tình yêu phải đủ lớn để giữ tôi ở lại, chân tình có thể níu giữ nhưng là khi giữa chúng tôi đã có một mối ràng buộc nào đó. Nhưng không, giữa chúng tôi chỉ là những cảm xúc của tuổi trẻ.
Tôi rời xa anh, rời xa một ngừơi mà lý trí vẫn nhắc tôi ở lại. Để lại bước đi con đường của riêng mình, không có anh bên cạnh tôi vẫn sống tốt như tôi vẫn từng, vì rằng tình yêu chẳng thể khiến tôi trưởng thành, cũng chẳng thể khiến tôi bị phụ thuộc, cũng không thể khiến tôi đau khổ. Có chăng chỉ là dằn vặt bản thân khi là người bước đi, khi là người không giữ trọn lời hứa. Nhưng sẽ qua cả thôi, họ cũng như tôi, sẽ lại có những mối tình khác ngọt ngào hơn, họ sẽ lãng quên tôi. Vậy nên hãy cứ mỉm cười mà bước đi.
Bẵng đi một thời gian tôi bỏ thói quen vào Facebook của anh - mối tình đầu của tôi. Vì tôi muốn gác lạc tất cả để một mình cảm nhận mọi thứ, yêu những điều bình dị nhất. Một mình lang thang ngắm đất trời, cỏ cây, gió thổi hay một chiếc lá vàng rơi, lặng yên bên hồ...mọi thứ cho tôi một cảm giác bình yên đến lạ. Thế giới của tôi luôn bình yên như thế, dù ngoài kia cuộc sống ồn ào, xáo động, dù bên những người bạn tôi vẫn nghịch ngợm cười đùa nhưng thế giới của riêng tôi là những khoảng lặng, là những phút giây lắng lòng và những miền cảm xúc nhẹ nhàng. Tôi yêu thế giới ấy!
Nhưng rồi một ngày tôi đọc được những dòng cảm xúc của anh và cô ấy, họ chia tay và tôi cũng chẳng biết lý do là gì, tôi chỉ biết cô gái ấy buồn và đau khổ nhiều lắm, còn anh...tôi không biết nữa, tôi chẳng bao giờ có thể hiểu được anh. Lòng tôi lại gợn sóng. Lúc ấy cảm giác trong tôi là tiếc nuối, tiếc nuối cho một mối tình đẹp, ít nhất là đẹp qua cách cảm nhận của tôi. Và tôi mong họ sẽ lại quay về bên nhau, yêu thương nhau thật nhiều. Hơn bao giờ hết, tôi mong họ hạnh phúc, vì rằng họ hạnh phúc thì tôi mới nhẹ nhàng mà bước đi như bao lâu nay. Lạ thay tôi chỉ muốn anh ở bên cô gái ấy, sẽ không là một cô gái nào khác, một cô gái có cách yêu thương rất riêng và một tâm hồn rất đẹp. Tôi không nghĩ cảm nhận của tôi là sai, cho đến ngày hôm nay vẫn thế.
Và rồi tôi biết lý do mà anh chia tay cô gái ấy, có lẽ tôi là người con gái mang nét xưa cũ, nên tôi cho rằng anh làm vậy là đúng. Nhưng khi tôi ngồi nghĩ lại mọi chuyện, tìm về những kí ức mà tôi biết họ đã có trong nhau, tôi nghĩ tình yêu của họ đủ lớn để có thể vượt qua tất cả. Tôi muốn anh có thể trở về bên cô ấy, dù anh muốn ở bên tôi, dù anh nói muốn ở lại với khoảng trời bình yên có tôi. Họ đã xa nhau.
Anh trở về, dựa vào vai tôi sau bao năm xa cách, giây phút ấy tôi mỉm cười nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết. Tôi không hề hy vọng cũng không mơ ước xa vời, chỉ là với anh tôi vẫn luôn ở đây, sẵn sàng để anh dựa vào những khi mỏi mệt. Anh vẫn luôn có một vị trí đặt biệt trong lòng tôi, chưa bao giờ thay đổi. Bởi vậy dù anh quay lại hay bước đi tôi vẫn nhẹ lòng. Tôi chỉ muốn làm được điều gì đó cho anh, thế thôi cũng đủ để tôi thấy mình hạnh phúc. Ngày anh nói yêu tôi, tôi chẳng đắn đo suy nghĩ và nói với anh rằng :" em vẫn luôn ở đây, ngày này năm sau nếu anh vẫn còn nhớ đến em, vẫn cần em thì hãy nói lại những lời ấy nhé! " tôi nói mà lòng nhẹ bẫng, một năm - tôi sẽ lại dành cho anh thêm một năm nữa để đợi chờ dù tôi biết có bao nhiêu năm nữa, người anh ấy cần sẽ chẳng là tôi.
Nhưng có sao đâu, nếu không phải là anh cũng sẽ chẳng là ai cả, chẳng ai có thể cho tôi một tình yêu trọn vẹn. Một năm, tôi sẽ ở bên anh, nhẹ nhàng thôi để anh cảm nhận được sư bình yên khi bên tôi, tôi muốn đứng sau anh, sau những bộn bề phía trước, những gian nan trên con đường anh sẽ phải vượt qua. Vì rằng, tôi thương anh, thương nhiều lắm.
Tôi biết chứ, anh cần thời gian để nguôi ngoai chuyện cũ, tôi biết anh sẽ chẳng thể quên người con gái ấy hay có thể anh không muốn lãng quên vì đó là quãng thời gian đẹp đẽ mà anh có. Tôi không muốn tỏ ra là người cao thượng nhưng tôi luôn rạch ròi giữa quá khứ và hiện tại. Cũng như tôi, những điều đã qua tôi vẫn giữ lại như một kỉ niệm đẹp với những người đi ngang qua đời tôi. Nào ai có thể quay ngược lại thời gian để đổi thay màu kí ức. Có những khi tôi tìm về kí ức của anh, miền kí ức không hề có tôi mà đầy ắp kỉ niệm của anh và cô gái ấy. Đã có lúc tôi nghĩ rằng anh chẳng thể yêu tôi như anh vẫn nói. Tôi cười buồn. Nhưng không giận, càng không ghét cô gái kia. Tôi chỉ giận mình có lúc ích kỷ đến thế, tham lam đến thế. Tôi chỉ muốn mang lại điều tốt đẹp cho anh, vậy mà những khi bản tính trẻ con trỗi dậy tôi lại nói những lời làm anh phiền lòng. Thật ngốc phải không?
Nếu anh không quay về, có lẽ tôi sẽ mãi yêu anh bằng một tình yêu đẹp nhất, lặng lẽ và hiểu chuyện. Sẽ chỉ là sự âm thầm, cầu nguyện cho anh, sẽ không ích kỷ nghĩ cho cảm xúc của mình mà sẽ chỉ mong anh vui vẻ, bình yên. Sẽ không dỗi hờn...thậm chí sẽ không tầm thường đến thế. Tôi lại mong được yêu thương thật nhiều, được anh hiểu, được anh quan tâm và...đựơc nhiều hơn thế. Lại có những lúc muốn để anh ở lại trong thế giới của anh, còn tôi sẽ lại bước đi trong thế giới của tôi. Vì sao ư, vì tôi vẫn mộng mơ quá đỗi. Và vì tôi chẳng đủ tự tin để nghĩ rằng mình sẽ được yêu thương.
Vì tôi vẫn có những lúc nặng lòng bởi nhiều người, trong đó có cô gái kia, khi niềm tin và tình yêu cô dành cho anh là quá lớn, khi tổn thương cô phải chịu quá sức với một cô bé tuổi 19. Thi thoảng tôi ghé qua Facebook của cô, buồn với nỗi buồn của cô để rồi vẫn mong họ có thể quay về bên nhau dù mọi thứ đã quá xa. Còn tôi, có thế nào tôi sẽ mỉm cười bình yên.
Nhưng rồi tôi vẫn chẳng thể bước đi, đó là người con trai duy nhất đủ sức níu tôi lại mà chẳng cần một câu nói nào cả, nếu anh rời xa tôi, có lẽ tôi sẽ không níu kéo. Mà sẽ nói với anh rằng: "Anh hãy cứ bước đi, đừng lo cho em, em sẽ không sao đâu ". Nhưng tôi chẳng thể là người bứơc đi trước, khi anh vẫn cần tôi, tôi sẽ vẫn ở đây. Nếu tôi chỉ yêu anh, một tình yêu đơn thuần như bao tình yêu khác, thì có lẽ tôi sẽ chẳng đợi chờ anh thêm một phút giây nào nữa, quên một người không khó, chỉ có những kỉ niệm là khó quên mà thôi. Nhưng tôi lại thương anh nhiều hơn, nhiều hơn cả tình yêu mà tôi dành cho anh.
Những bộn bề những lo toan, anh cứ mãi sống nội tâm, một mình với những cảm xúc, nghĩ suy. Điều đó đủ khiến tôi thấy nặng lòng. Mỗi lần biết anh hút thuốc, tôi lại thấy nhói lòng, cảm giác như anh cô độc nhất thế gian này. Tôi không hiểu tại sao mình lại có những suy nghĩ ấy. Buồn và lo lắng. Nhiều lắm!
Anh quá bận rộn để có thể quan tâm tôi như bao người. Yêu anh tôi chẳng thể là một con bé mộng mơ như trước, chẳng thể hằng đêm tâm sự, huyên thiên những chuyện chẳng đầu chẳng cuối như tôi của trước đây, chẳng thể đòi hòi nhiều thứ như những cô gái khác, cũng chẳng thể so sánh với những mối tình trước của anh rằng anh đã dành những điều ngọt ngào nhất cho họ...và nhiều điều nữa, tôi không thể.
Bên anh là tôi biết mình phải khác đi, khác rất nhiều. Chẳng thể mãi trẻ con như trước, đến lúc tôi phải trưởng thành rồi. Tôi phải học hỏi nhiều hơn, phải biết cách lo cho bản thân mình và những người tôi yêu quý. Phải học cách mạnh mẽ, thậm chí là yêu lấy bản thân mình vì có như vậy tôi mới có thể yêu thương và nhận được yêu thương. Tôi phải chín chắn hơn, không thể mãi chạy cảm xúc mà không màng đến hậu quả, tôi không thể để anh phải lo cho con bé ngốc nghếch như tôi khi mà anh còn quá nhiều điều phải lo lắng. Tình yêu này, sẽ giúp tôi trưởng thành.
Tôi không biết, đến ngày ấy- một năm sau như tôi từng nói với anh, chúng tôi có thể tay trong tay hay chỉ là những người đã từng quen. Tôi chỉ biết, hiện tại tôi vẫn ở bên anh, thật nhẹ nhàng. Tôi cũng có những điều phải làm, tôi chẳng thế sống cho riêng mình ai lúc này. Anh cũng vậy. Và tôi mong anh, sẽ thật khoẻ mạnh để đủ sức làm những điều anh muốn, sẽ luôn vững tinh thần để vượt qua khó khăn và rạng ngời thành công
Nếu có thể tôi muốn đứng sau một người đàn ông, hết lòng ủng hộ người ấy, cả những đam mê, cả những chọn lựa dù không có tôi.
Tôi yêu anh - người con trai của hiện tại, mang hình hãi cũ, trưởng thành hơn xưa. Và tôi cũng sẽ yêu anh, bằng tất cả sự trưởng thành.
"Hãy cứ bước đi con đường anh đã chọn, em sẽ luôn ủng hộ anh".
Tôi lo lắng mỗi ngày trời trở gió, hay những cơn mưa bớt chợt, rét buốt...Anh vẫn chưa về nhà. Tôi cũng xót xa khi đêm khuya rồi mới nhận đựơc tin nhắn của anh nói rằng anh về vừa ăn cơm xong. Và nôn nao trong lòng khi nửa đêm chưa thấy anh nhắn tin rằng anh đã về. Nhưng mọi thứ tôi cứ giữ kín trong lòng vì rằng chẳng thay đổi được gì cả, tôi chỉ biết lo lắng mà đâu thể làm được gì cho anh. Nhưng tôi sẽ luôn cầu nguyện để những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh- người con trai đặc biệt trong trái tim tôi.
Tôi nhận ra với tôi anh không đơn thuần là người yêu mà là người thân, là gia đình của tôi.
Và tôi cũng bắt đầu hi vọng, hi vọng rằng thời gian đừng quá nghiệt ngã với tôi và thử thách ấy sẽ là bắt đầu của những hạnh phúc. Tôi không vội vàng, sẽ nhẹ nhàng thôi.
Tôi không cho rằng tôi đánh mất đi chính mình, mà đã đến lúc tôi phải sống vì những người tôi yêu thay vì cứ sống cho bản thân mình. Tôi sẽ vẫn mộng mơ nhưng là mộng mơ một cách thực tế nhất, là những gì mình có thể chạm tới và mang đến những điều tốt đẹp cho mọi nguời như một người anh từng nói với tôi. Ra trường tôi còn phải cố gắng thật nhiều vì cuộc sống vốn không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.
Và tôi sẽ yêu thương theo cách của riêng tôi!
Nhiều người nói tôi ngốc, nói tôi hay nhìn về quá khứ, có người nói yêu lại người cũ như đọc một cuốn sách đã biết trước hồi kết. Nhưng ngày ấy tôi còn quá ngây ngô để biết thế nào là yêu thương, tôi sẽ tự viết nên cuốn sách của cuộc đời mình, dù hồi kết có ra sao. Tôi tin hạnh phúc sẽ gõ cửa khi trái tim vẫn đỏ những khao khát yêu thương.
Tôi không chắc người tôi yêu sẽ đọc hết những dòng tôi viết, anh quá bận để cùng tôi nghĩ suy và mộng mơ. Anh có kế hoạch cho tương lai, có đam mê và ở tuổi 23 này anh đang miệt mài theo đuổi chúng. Tôi vui vì anh là người có chí hướng và sống có trách nhiệm. Tôi và anh khác nhau nhưng tôi sẽ ủng hộ anh vô điều kiện. Chúng tôi có thể không chung một con đường nhưng tôi biết tôi vẫn luôn ở đây, nơi mà anh luôn tìm thấy, anh hãy cứ bước đi, chỉ cần ngoảnh lại sẽ luôn nhìn thấy tôi, mỗi khi mỏi mệt, anh tìm về vẫn có tôi ở đây, là khoảng trời bình yên của riêng anh.
Có nhiều người vẫn đang chờ đợi tôi, yêu thương tôi thật lòng, nhưng đó là quy luật của cuộc sống, quy luật của tình yêu. Không ai có thể tránh khỏi việc làm tổn thương người khác. Nhưng rồi mỗi người sẽ tìm thấy một nửa của riêng mình. Tôi sẽ thôi không còn nghĩ nhiều nữa.
Bảy năm, tôi giữ trong tim mình hình bóng một người con trai. Tôi biết thời gian chẳng nói lên điều gì cả, quên hay nhớ, đậm sâu hay nhạt nhoà là ở bản thân mình, yêu hay ghét cũng từ mình mà ra. Tôi đủ lớn để biết điều đó. Tôi tin thời gian làm nỗi đau nguôi ngoai, khiến lòng người bình tâm hơn nhưng sẽ khiến tình yêu đong đầy hơn, một tình yêu trưởng thành hơn. Vì rằng có như vậy tình yêu mới có thể bền lâu. Những lời anh nói, tôi vẫn khắc ghi và sẽ không bao giờ quên. Hẹn ngày gặp anh!
"Anh nhớ nhé! em sẽ vẫn ở đây! Xin lỗi anh vì có những lúc em trẻ con, không hiểu chuyện, anh biết em ngốc mà, phải không?"
Tạm gác lại mọi thứ, cả những khi một mình, với cafe với máy tính, với những xúc cảm linh tinh... Chúng tôi còn nhiều điều phải làm phía trước. Thời gian chẳng còn nhiều, tuổi trẻ trôi đi rất nhanh. Phải cố gắng thôi!
"Mình cùng cố gắng anh nhé!"
No Comment to " Tôi sẽ yêu thương theo cách của riêng "